Hán Minh Đế

Hán Minh Đế (chữ Hán: 漢明帝; 15 tháng 6, 285 tháng 9, 75), húy Lưu Trang (劉莊), cũng gọi Hán Hiển Tông (漢顯宗), là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Đông Hán, cũng như là Hoàng đế thứ 17 của triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ ngày 29 tháng 3 năm 57 đến khi qua đời, tổng cộng 18 năm.Trong lịch sử nhà Đông Hán, Minh Đế được coi là một Hoàng đế tài giỏi, không chỉ giữ được sự hưng thịnh từ cha mình là Hán Quang Vũ Đế mà còn phát huy cùng phát triển thêm nữa. Khi ông chấp chính, tuy không theo chủ trương dựa vào "nhu" để trị nước như cha mình Hán Quang Vũ Đế mà thi hành sự thống trị hà khắc nhưng vẫn có những công lao nhất định. Ông củng cố chính quyền, thu phục được Hung NôTây Vực, mở đường cho Phật giáo phát triển, mở ra sự giao lưu văn hóa giữa Trung QuốcTây Á.Thời kỳ trị vì của ông, cùng với con trai Hán Chương Đế được gọi là Minh Chương chi trị (明章之治).

Hán Minh Đế

Kế nhiệm Hán Chương Đế
Thân mẫu Quang Liệt Âm hoàng hậu
Tên thậtNiên hiệuThụy hiệuMiếu hiệu
Tên thật
Lưu Trang (劉莊)
Niên hiệu
Vĩnh Bình (永平: 5875)
Thụy hiệu
Hiếu Minh hoàng đế
(孝明皇帝)
Miếu hiệu
Hiển Tông (顯宗)
Tiền nhiệm Hán Quang Vũ Đế
Thê thiếp Minh Đức Mã Hoàng hậu
Triều đại Nhà Đông Hán
Trị vì 29 tháng 3, 575 tháng 9, 75
(&0000000000000018.00000018 năm, &0000000000000160.000000160 ngày)
Sinh (28-06-15)15 tháng 6, 28
Mất 5 tháng 9, 75(75-09-05) (47 tuổi)
Đông Cung, Lạc Dương
Hậu duệ xem văn bản
An táng Hiển Tiết Lăng (顯節陵)
Thân phụ Hán Quang Vũ Đế